THE WINNER OF THE WRITING CONTEST: “I READ, I SEE, AND I SHARE” IN MAY 2022

In order to promote the habit of reading books, and improve the writing skills of the staffs of Phu Truong Company, the Human Resources Department has launched a writing contest to to create an opportunity for each person to present their feelings about life, books, movies or poetry.
The work that won the first prize of the writing contest in May 2022 was written about the feeling after reading the book “Please Look After Mom( Kyung-Sook Shin) by Ms. Hong – Sales Admin of TCP. The work is very beautiful and emotional, bringing the reader to face one of life’s harshest truths: birth, death and separation. It reminds us to take care of our mother before it’s too late. Certainly, it was written from a very pure, sweet, and full of love for her Mom.

1st Prize

Review of the novel: “Please Look After Mom”

Dạo gần đây, có lẽ ai trong chúng ta đều có triệu chứng quên trước quên sau mà mọi người hay bảo là “hậu Covid”. Ngay cả ở những người trẻ tuổi còn mắc chứng này thì một người độ tuổi ngoài 50 như mẹ em cũng không ngoại lệ. Vài tháng trước, mẹ có nói vui là sau này mẹ già nhỡ bị lú lẫn, mẹ có quên điều gì thì ráng nhắc mẹ, có đi đâu đừng để mẹ đi một mình vì có khi mẹ không nhớ đường về nhà. Nghe xong em giật mình và thấy lo vì câu nói ấy, chợt nhớ đến người mẹ bị đi lạc trong một tiểu thuyết mà em đã đọc cũng liên quan đến việc suy giảm trí nhớ ở người già.

Tiểu thuyết có tên “Hãy chăm sóc mẹ” của tác giả Shin Kyung Sook.

Tác phẩm em đọc cách đây bảy năm trong một dịp tình cờ được một cô giảng viên giới thiệu. Đối với những quyển sách của tác giả nước ngoài, em ít có hứng thú đọc.  Có lẽ là do em không có trí nhớ tốt trong việc nhớ tên của các nhân vật, một phần vì nghĩ mình khó cảm được tác phẩm. Nhưng đây là tác phẩm viết về gia đình của tác giả người Hàn mà lần đầu tiên em đọc để lại nhiều cảm xúc nhất. Quyển sách được mệnh danh là “đọc để cảm nhận và để khóc”.  Bởi khi đọc từ đầu đến cuối tác phẩm, quá nhiều lần tác giả khiến em rưng rưng. Từng câu từng chữ, hết lần này đến lần khác khơi dậy cảm xúc về chính người mẹ của mình.

Một dòng thông tin đượm buồn mở đầu cho tác phẩm: “Mẹ bị lạc đã một tuần”. Người mẹ ấy có tên: Park So Nyo,  khoảng 70 tuổi, trong một lần cùng chồng lên thành phố thăm các con, bị lạc ở Ga tàu điện ngầm Seoul.

Cuộc hành trình đi tìm mẹ bắt đầu bằng chuỗi hồi tưởng của người chồng và các con. Cả đời bà mẹ lam lũ, hy sinh, luôn nghĩ cho chồng con. Đến ngày bị mất tích, gia đình tìm một tấm ảnh  để đăng tin thì hầu như không có tấm nào trọn vẹn. Bởi bà hiếm khi chụp ảnh. Bà lúc nào cũng chỉ quẩn quanh bếp núc.  Sinh nhật của mình, bà chỉ mong được tổ chức chung với sinh nhật chồng để các con đỡ phải di chuyển về nhiều lần. Chặng đường tìm kiếm người mẹ dẫn ta lạc vào dòng ký ức của người chồng, người cha và các con. Anh con trai cả chưa bao giờ nghĩ rằng,  ước mơ trở thành công tố viên của anh cũng là ước mơ của mẹ. Cô con gái chưa từng nghĩ mẹ cũng thích sự lãng mạn, mẹ cũng có thú vui riêng như bao người. Các con chưa bao giờ nghĩ đến hình ảnh mẹ không gắn liền với gian bếp. Mẹ là bếp và bếp cũng chính là mẹ. Họ chưa từng đặt câu hỏi, dù chỉ một lần: “ mẹ có thích quẩn quanh bếp núc không? Mẹ có ước mơ riêng của mẹ không?”. Phải chăng câu hỏi đó nên dành riêng cho các con của bà hay cho tất cả những người con dành cho mẹ của mình? Liệu rằng, chúng ta đã một lần hỏi,  ước mơ của mẹ là gì? Kể cả bản thân em, em phải giận mình, trước nay đã quá vô tâm vì những điều nhỏ nhặt ấy. Có lúc lại cau có khi phải trả lời quá nhiều lần cùng một câu mẹ hỏi, nhưng nào có nhớ là thuở bé, mẹ là người ê a từng lời dạy mình nói, dạy mình đọc, cầm tay nắn nót từng nét chữ. Để rồi bản thân tự vấn rằng, tại sao mẹ lại kiên nhẫn đến thế, mà mình lại chưa làm được? Thật ra, “mẹ cũng có những ước mơ, mẹ cũng có những mong muốn. Nhưng dù là việc giản đơn nhất mẹ cũng không làm được, vì mẹ ưu tiên cho gia đình, vì mẹ còn lo cho các con,  hay đơn giản, vì mẹ không muốn làm phiền các con. Các con của mẹ bận lắm!”.

Một ngày, một tuần rồi gần một tháng trôi qua, cả nhà đều chỉ có thể đi tìm mẹ theo lời kể của những người được cho là đã từng thấy mẹ. Thật xót xa khi nghe người ta kể từng thấy một bà cụ với vết thương ở mu bàn chân, đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào chân, chỗ gần ngón cái, sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi bu đầy vì vết thương đang mưng mủ. Người chồng cùng các con không chỉ lo lắng mà còn day dứt vì cảm giác tội lỗi ,  cảm giác rối bời trong hoảng loạn. Họ cũng băn khoăn vì sao mẹ không hỏi đường về nhà, cho đến khi anh con trai cả biết được sự thật, rằng mẹ không biết chữ. Bên cạnh đó, mẹ thường xuyên chống chọi với những cơn đau đầu hành hạ. Thật nghẹn lòng khi nghĩ đến cảnh người mẹ phải vùi đầu mình vào chậu đá lạnh để quên cơn đau. Mẹ có thể một mình chăm lo từng miếng ăn, giấc ngủ, vun vén cho ước mơ của bốn đứa con, nhưng các con, ngay cả tình trạng sức khỏe của mẹ mình như thế nào cũng không biết rõ:

“Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống  

Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn.

Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã.

Có bao giờ con hỏi “mẹ đau không”

Người ta bảo rằng phụ nữ lấy chồng như đánh canh bạc lớn nhất của cuộc đời. Người phụ nữ trong “Hãy chăm sóc mẹ” có lẽ đã không may mắn vì lấy phải một người chồng dành cả tuổi xuân bỏ nhà đi phiêu bạt, tìm thú vui với những người phụ nữ khác bên ngoài. Ông bỏ mặc gian nhà ọp ẹp, đàn gà, con chó và mùa đông lạnh buốt. Nơi đó còn có người phụ nữ yếu đuối và bốn đứa con nheo nhóc. Câu nói “ ông đi chậm một chút” là câu mà người chồng nghe nhiều nhất từ vợ mình. Sao ông không đi chậm lại khi mà suốt đời bà chỉ bảo ông đi chậm lại một chút ? Ông có thể dừng lại đợi bà, nhưng ông chưa bao giờ đi bên cạnh, chuyện trò với bà như bà muốn, chưa bao giờ, dù chỉ một lần. Để rồi, đến khi bà đi lạc, ông mới đau đớn nhận ra , ông đã thờ ơ trước tình trạng lẫn lộn của vợ mình.  Ông vô tâm trước những cơn đau đầu làm bà ngất lịm, vì ông nghĩ bà đang ngủ. Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc chăm sóc vợ mình. Lúc mất bà, ông lại nghĩ, giá như ông đi chậm lại một chút, giá như được nghe những lời đay nghiến của bà… Có những khoảnh khắc, người ta chỉ suy ngẫm sau khi có việc xảy ra, nhất là những chuyện không may: “lẽ ra mình không nên làm vậy…”

Sau chín tháng ròng trên hành trình tìm kiếm mẹ, liệu rằng chồng và các con có gặp được bà? Tác giả khép lại chuỗi ngày tìm kiếm mẹ bằng một chuỗi tràng hạt hoa hồng và hình ảnh Đức Mẹ Sầu Bi, để mỗi đọc giả sẽ có cái kết cho riêng mình. Và những đứa con  phải tập chấp nhận, cho dù mẹ mất tích thì mùa hè vẫn đến, mùa thu lại về, mùa đông cứ sang như vốn dĩ. Các con, dù bất kỳ lý do gì, sẽ phải sống trong một thế giới không có mẹ. Một thông điệp nhẹ nhàng, một hồi chuông cảnh tỉnh đến những đứa con: Hãy chăm sóc mẹ! Với những ai còn mẹ, xin đừng mải mê với những cuộc chơi xô bồ vội vã , bỏ quên mẹ mình nơi căn bếp cô đơn. Đừng để mình giống với những thành viên trong truyện, khi đi sâu vào những góc khuất của trái tim mới nhận ra, rằng đã quá muộn để bù đắp được sự hy sinh mẹ dành cho mình. Đừng để phải “giá như” và quay ngược về quá khứ làm người con tốt hơn. Cuộc sống luôn trôi theo dòng chảy từ quá khứ đến hiện tại và tương lai. Không có phép màu như cánh cửa thần kỳ của Doraemon để ta có thể trở về quá khứ, sửa lại lỗi lầm.

Mặc dù là tác phẩm viết về người mẹ ở đất nước Hàn Quốc, đất nước mà em chưa từng đặt chân đến, nhưng người mẹ ấy, câu chuyện ấy lại thân quen đến kì lạ. Vì dù rằng là mẹ ở phương Đông hay phương Tây, dù mẹ dạy con theo cách nào, thì tất thảy đều giống nhau ở tình yêu thương của đấng sinh thành dành cho các con của mình. Giá như mọi người đều đọc được quyển tiểu thuyết này để thấu hiểu, cảm thông và yêu thương mẹ nhiều hơn thì có lẽ, gánh nặng của sứ mệnh làm mẹ được san sẻ và cuộc đời này sẽ không phải hối tiếc.

Mong rằng, những ai may mắn còn mẹ hãy trân quý và sống trọn với bổn phận làm con của mình.

Huỳnh Thị Lệ Hồng

Sales Admin – TCP.